Khuynh Nhan đạo thế, tuyệt sắc yêu phi.

Chương 15: Khuynh Nhan đạo thế, tuyệt sắc yêu phi. Chương 15


Chương 15

Tên áo đen dùng khinh công bế nàng trên một quãng đường dài, mắt đôi khi vô tình nhìn xuống người hắn đang ôm trong lòng thì thấy nàng đang chăm chú nhìn mình. Ánh mắt ấy sao lại nhu tình đến như vậy. Nàng ba la ba la lại lên tiếng.

- Này, ngươi tên gì vậy?

Hắn không trả lời. Trái lại, lại hỏi ngược lại nàng.

- Đừng bao giờ nhìn đàn ông bằng ánh mắt đó. Cô sẽ gặp phải họa đó biết chưa?

Nghe ý trong lời hắn nói, là đang quan tâm mình, nàng cười tươi lòng dâng lên cảm xúc vui vẻ không thôi. Miệng chút chít đáp lại.

- Ngươi là đàn ông à? Thật hảo soái đi.

Nghe Khuynh Nhan đáp, mà hắn sém chút nữa là bước hụt một chân trên một nhành cây để làm bàn đạp. Cô ngốc trong lòng hắn nói vậy là có ý gì, hắn không phải là đàn ông chứ là đàn gì nữa đây. Thật sự là không hiểu nổi mà...

Biết Khuynh Nhan sẽ không thôi luyên thuyên, hắn đành cứ xem như tai mình bị điếc vậy. Không nghe cũng không trả lời, vậy mà một lúc lâu sau không còn thấy người trong lòng nói nữa, hắn mới bằng đưa mắt xuống nhìn thì thấy nàng đã yên giấc mộng trong lòng hắn từ bao giờ. Hắn nhìn cái tướng tá ngủ ngon lành của nàng mà thầm không hiểu nổi, có ai như nàng không bị người lạ bắt đi như vậy, không những không sợ mà có vẻ còn rất thỏa mãn nữa. Ngủ ngon đến thế luôn mà.

Dùng khinh công, hắn đạp gió đi thêm nửa cạnh giờ nữa thì phía trước xuất hiện một doanh trại giáp giữa hai nước Đông Quốc và Tây Quốc, ẩn khuất sâu một vẻm núi. Ở đây cần sông có sông, cần núi có núi, bao quanh là bạt ngàn cây xanh bao phủ. Tuy hiểm trở như dễ thủ khó phòng, vừa là ưu cũng vừa là nhược. Trong tốt có hại, nhưng chỉ cần có người lãnh đạo tài giỏi thì quả là không có một lực lượng nào có thể tấn công vào được. Chưa nói đến chỗ này thất sự là chốn bồng lai tiên cảnh, hoa đào quanh năm đều nở rộ, mây trôi bồng bềnh xanh thẳm cả một bầu trời, núi sông hòa quyện như một bức bình phong tráng lệ không một ngọn gió nào có thể xuyên qua được.

Gió nhẹ nhẹ thổi, lay động những cách hoa anh đào phất phơ đưa mình trong gió, rồi từ tốn hạ xuống màn nước trong veo dưới hồ, tạo nên những gợn sóng lăn tăn. Hắc y nhân che mặt từ bên ngoài oai nghiêm bế Khuynh Nhan đi vào doanh trại mà trước cổng sớm đã có mấy chục tên áo đen che mặt khác đang đứng chỉnh chú đón hắn. Lướt qua từng người, hắn đi thẳng vào một căn phòng trống, ở đó được bày trí hết sức đơn giản, màu chủ đạo là màu trắng xóa không nhiễm một chút bụi trần của tuyết ngàn năm. Nhẹ nhàng đặt Khuynh Nhan xuống giường, hắn lạnh lùng quay người bỏ đi.

[......]

- Chủ tử, sao lần này người lại đích thân đi.

Tử Ưng không thềm để lời tên thuộc hạ vào tai, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện nụ cười tươi tắn của Khuynh Nhan khi lần đầu gặp hắn, nụ cười ấy sao lại thuần khiết đến như vậy. Như thế chưa bao giờ tiếp xúc với thế giới bên ngoài, làm người ta có cảm giác tâm hồn nàng sạch như trăng, trong veo như nước. Suy nghĩ chợt thoáng qua lại nhiễu loạn tâm trí hắn đến như vậy, hắn cũng thầm ngạc nhiên nhưng rồi cũng thôi. Đưa tay lên ra hiệu cho bọn thuộc hạ ra ngoài, còn mình thì dựa đầu vào trường kỉ mà dưỡng nhãn.

( Tử Ưng: Người đứng đầu của " Ám Dạ gia ", một tổ chức sát thủ ngầm. Không phi vụ nào là không hoàn thành, hành tung như gió lúc ẩn lúc hiện. Từng làm gió làm mưa một thời gian trên giang hồ, khiến bao kẻ phải khiếp sợ. Hiện giờ đã không còn nghe tin tức gì về tổ chức này nữa, nhưng người trên giang hồ vẫn sợ hãi khi nhắc đến hai chữ này. Muốn tìm và thuê " Ám Dạ gia " làm việc, không những phải có tiền mà còn phải có thực lực, vì vốn dĩ tìm được tổ chức này đã không phải là chuyện dễ dàng.)

Bọn thuộc hạ hiểu ý, bằng không nhiều lời chậm rãi lùi ra ngoài.

[......]

Lúc Khuynh Nhan tỉnh dậy, trời đã mờ mờ tối. Vậy là nàng ngủ được nguyên một ngày rồi đó sao? Haizzz... từ từ đẩy người ngồi dậy, nàng đưa mắt nhìn xung quanh căn phòng mình đang ở. Chỗ này đơn giản nhưng lại rất nho nhã, không cầu kỳ nhưng cũng chẳng mất đi tí quý phái nào, quả là một căn phòng vừa ý với nàng mà.
Khuynh Nhan mang hài vào chân, bước từng bước đến bên bàn. Đưa tay cầm bình trà lên rót vào chén rồi uống cạn. Cổ họng khô rát cũng đỡ hơn rất nhiều...

Vừa đặt đít xuống ghế, thì cánh cửa phòng đột ngột được người mở ra. Đi vào là một tên áo đen, che kín mặt mày. Tuy nhiên, khi nhìn vào mắt tên này nàng có thể dám chắc tên này không phải là tên áo đen bắt nàng lúc tối. Lòng chợt trịu xuống một nỗi thất vọng nặng nề.

Trên tay tên áo đen đó là một bộ y phục màu trắng cùng một số trang sức khác của nữ nhân. Thấy nàng đã tỉnh, tên đó vội đặt y phục xuống bàn rồi nhìn nàng lên tiếng.

- Chủ tử, bảo mang y phục khác đến cho cô nương. - Nói rồi, tên áo đen đó cứ vậy mà quay bước bỏ đi.

Khuynh Nhan nhân lúc hắn sơ hở không đề phòng thì tay chân nhanh nhẹn điểm ngay vào nguyệt khiến hắn khó lòng nào cử động được. Đi đến trước mặt hắn, Khuynh Nhan môi khẽ cong lên một nụ cười tươi. Nhìn vào mắt hắn, nàng biết là hắn đang ngạc nhiên về điều gì bằng không nhanh không chậm lên tiếng.

- Ta học y dược từ nhỏ, nên nguyệt đạo đối với ta là chuyện nhỏ. Không cần nhìn ta bằng ánh mắt sùng bái như vậy đâu.

Nghe Khuynh Nhan nói mà tên đó sớm thì thổ huyết. Ánh mắt ngạc nhiên của hắn từ bao giờ trong mắt một tiểu cô nương đã trở thành sùng bái. Tên áo đen không mang theo một chút hơi ấm lên tiếng hỏi.

- Cô nương muốn gì?

Khuynh Nhan chợt cười khẩy, mắt đảo lia đảo lia rồi nhìn lại tên áo đen. Miệng phun ra một câu như thuận miệng.

- Muốn nhìn dung nhan của ngươi thôi.

Tên đó nghe nàng nói xong, thì xanh mặt, mồ hôi chảy nhễ nhại hai bên trán, lòng thầm nghĩ có phải mình đã chạm mặt phải một sắc nữ rồi hay không?

- Ta xấu lắm. Cô mà nhìn sẽ hoảng sợ đấy. - Hắn lớn tiếng hù dọa nàng. Nhưng xin lỗi, hắn hù dọa lầm người rồi.

- Cô mà mở ra. Cô sẽ phải hối hận.

Hắn càng nói, nàng lại càng tò mò, càng muốn xem mặt mũi tên này ra sao? Đôi bàn tay thon dài của nàng càng ngày càng gần hơn với chiếc khen che mặt. Hắn ta vội vội vàng vàng, không còn giữ được vẻ bình tĩnh như lúc đầu, ấp a ấp úng lên tiếng.

- Đừng... đừng mà...

Woow... tiểu soái ca nha.

=> Hết chương 15
Đăng bởi: